Đi công tác về, còn cách 45km thì đến Hà Nội.
Đang đỗ ở đèn đỏ thì bên trái xe thấy sồn sột, sồn sột. Một anh xe ben to tướng
"âu yếm" cọ cả cái má xù xì, thô ráp của anh í vào bên hông xe mình,
"chơi" đủ cả hai cái cửa rồi mới dừng lại.
Trông đến là ghê, chắc phải thủng cửa chứ không
chơi. Gọi cho gara các chú ấy bẩu nếu thủng cửa thì phải hết 10 triệu đồng. Chẳng
dám cho tách xe ra sợ nếu cần gọi CSGT thì họ phạt cả hai "chàng" và
"làng" vì "tẩu tán hiện trường". Anh em vừa nói chuyện thiệt
hại với "hung thủ" vừa cười đùa hơ hớ, thế là mai vừa được đi sửa xe,
vừa được đi cà phê, vừa không phải làm, lại có hai cái cửa xe mới.
Chú lái xe ben nhóc con sụt sịt, cháu không có “xiền”
đâu, vay tứ tán lung tung được 5 triệu. Thôi cũng được, có gì thiếu đâu bọn
công ty bảo hiểm nó đền cũng được cháu ạ. Chú nhóc đền xong đúng lúc CSGT đến
nơi, sợ quá lên xe tháo chạy. Lúc nó chạy mất rồi mới phát hiện ra cửa bẹp có một
tí với mấy vết xước. Đem sửa hết 2 triệu rưởi, mà bảo hiểm đền hết. Cứ nghĩ lại
tội nghiệp chú xe ben, mà chẳng biết nó ở đâu để trả lại tiền cho nó. Với nó,
đúng là “tháng cô hồn” thật, mất toi mấy triệu, nhưng với nó, nó coi việc đền được, bỏ chạy được không bị giam cái xe đã bị giữ giấy tờ ở đâu đó, đã là may mắn lắm!
Bụng bảo dạ, nhớ số xe của nó rồi, hôm nào gặp nó
trên đường thì trả lại cho nó cũng được, cả mình cả nó còn chạy cung đó nhiều.
Hóa ra “tháng cô hồn” với mình lại toàn chuyện
vui, chính xác hơn kể cả chuyện lằng nhằng nó cũng vẫn vui. Hay là đã quen với
những rắc rối rồi, thì chuyện gì người ta cũng thấy vui được?
Nghĩ cũng tội nghiệp mấy cái bác hay than vãn “tháng
cô hồn thế lọ thế chai…”, hôm nay mùng Một tháng Tám Âm lịch rồi, hết “tháng cô
hồn” rồi, lấy đâu ra cớ mà than?
Tháng nào mà chẳng có thể có rắc rối. Có điều
là chúng ta đối xử với nó thế nào mà thôi.
No comments:
Post a Comment