Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thời gian không đợi ai. Kể từ khi chào đời, chúng ta cứ từng phút từng giây tiến đến gần đoạn kết, về cái chết. Đời sống con người là như vậy, thế giới này, vũ trụ này, tất cả đều như vậy cả…

Tâm của chúng ta đây, cho dù hiện tại chứa đầy vô minh và khổ đau, vẫn có thể chuyển thành tâm giác ngộ của một đấng Phật đà. Nếu nói về vật chất tiền tài thì đúng là nên tri túc, đừng ham muốn. Nhưng trên lĩnh vực tâm linh, vì tiềm năng của tâm thức con người không giới hạn mà đời sống thì lại có hạn, cho nên phải cố gắng tối đa, tận dụng khoảng thời gian sống ngắn ngủi để làm hết những gì tâm có thể làm được, nhờ kiếp người quý giá này…

Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Monday, April 16, 2012

Phình Tàu Ấm

Hồi học lớp 4, lớp 5 gì đó, có hôm sang nhà cậu bạn nối khố, tự dưng bị nó đố: “Tớ đố ấy, Phình Tầu Ấm nghĩa là gì?

Ngồi nghĩ gần chết không ra, “Tớ chịu” – nó bèn giải thích: “PhìnhTrương, trương phình. TàuHán, Ấm là cái Siêu, nên Phình Tàu ẤmTrương Hán Siêu!” - Ối giời ôi, chết cười.

Cuối năm ngoái, đọc ở trên mạng tin có cô người đẹp chân dài chân ngắn gì gì đó,  tự dưng bất thình lình biến thành Đại sứ Du lịch. Cô này có cái tên như… Tàu luôn. Quái, sao các thủ trưởng lại chọn người Tàu nhỉ, người Việt Nam thì thiếu gì. Hỏi anh Gúc, anh ấy bảo, đó là nghệ danh của cô ta. Cô ấy giải thích, họ là từ tên bố; Nhãnhàn nhã, cô ấy số nhàn hạ và Kỳkỳ lạ, số phận cô ấy có nhiều chuyện không bình thường. Ha ha, lại là trò “Phình Tàu Ấm” đây mà! Công nhận nếu Đại sứ du lịch phải là người hài hước, cô này đạt tiêu chí đầu tiên!

Và câu chuyện phiêu lưu kỳ lạ của cô gái bắt đầu. Đầu tiên, thú vị nhất là giả thuyết cô bé có ông bố người Nga, thật quý hóa. Người Nga, tính cách Nga thường được người Việt Nam ta trân trọng, yêu quý… nhất là những chuyên gia Liên Xô sang ta giúp đỡ Việt Nam xây dựng chủ nghĩa xã hội. Chuyện tình của ông chuyên gia và bà lão gốc Thái Bình hẳn là một câu chuyện lãng mạn, và kết quả của nó là đứa con gái côi cút ở Vũng Tàu, vượt lên số phận bị ông bố bỏ rơi, đã tốt nghiệp đại học. Và tiếp theo là chuyện bằng tốt nghiệp. Nào là cô bé tốt nghiệp trường chó ở bên Đức. Nào là trường đó chỉ là một công ty TNHH… lung tung beng.

Có vẻ như nghe ai đó khen đểu khen thật là trông em như lai Tây nên mới có cái giả thuyết đó. Thật ra, nếu đưa giả thuyết cô bé có mẹ Nga, bố Việt thì giống với ngoại hình đó hơn. Hoặc ông Nga đó là ông Nga Trung Á, Cadắcxtan hay Tatjik gì đó… nhưng khổ cái, nhiều khả năng bà mẹ Thái Bình còn lù lù ra đó, phịa theo hướng đó không ổn lắm.

Phải thừa nhận cô này là Chu Du tái thế chứ chẳng chơi. Thực là hư, hư là thực, gần đây người ta xì ra thông tin cô ta đã lấy chồng từ cách đây mười mấy năm. Chuyện này không biết thật hay không, nhưng thấy cô ta giãy nảy lên phản đối.

Làm người nổi tiếng ai mà chẳng thích. Nhưng làm người của công chúng chỉ bằng sắc đẹp không thôi, nhiều khi cũng thấy thiêu thiếu, nhất là trong bối cảnh người ta đã đầy đủ tiền, thừa sắc đẹp… cái mà người ta thiếu là bằng cấp, là quá khứ sạch sẽ, vàng son, quý tộc, lên xe xuống ngựa. Khổ cái, chẳng ai thay đổi được quá khứ của mình.

Lại nhớ có cái cô hoa hậu gì nhể, cái cô “chuyên trị đồ lót” ấy, chẳng vừa rồi lộ ảnh nude làm hoang mang tất cả công chúng Việt Nam yêu cái đẹp.

Nghĩ kỹ ra, không phải lỗi tại người đẹp. Lỗi tại Việt Nam ta phát triển lệch lạch và thêm nữa, có một nền giáo dục lệch lạc, làm cho con người quên hết cả những cái gọi là giá trị thật của con người, chạy theo những giá trị ảo, méo mó. Quần áo dù có đẹp, mặc không vừa thì vẫn là mặc thừa. Học thức giả hiệu, cố khoác lên cũng chẳng giải quyết được việc gì.


Quá khứ ra sao, không quan trọng. Quan trọng là hiện tại bạn đối xử với quá khứ như thế nào.

No comments:

Post a Comment