Chuyện chàng ngốc
Cô bạn của mình tổ chức một hội
các con có cha mẹ đi kèm, trèo lên hai cái xe ô tô to đùng đi thăm giáo xứ Bùi
Chu. Em bé Nhi Bôn phải ở nhà để theo mẹ đến trường họp phụ huynh cho cả hai
anh em nhân kết thúc học kỳ một, còn anh Nhi Bá thì được đi với ba. Cũng vì mẹ
không muốn em đi quá xa như thế, em bi say xe, còn anh thì đi chơi quen rồi, chẳng
sao cả.
Chương trình có thăm Cô Nhi Viện
Thánh An ngay cạnh nhà thờ Bùi Chu, do đó ở nhà bà ngoại mua cho Nhi Bá một gói
kẹo mang theo, ba thì gợi ý Nhi Bá xin lại mẹ tiền mừng tuổi nhờ mẹ giữ từ năm
trước, 100 nghìn đồng để đi đóng góp cho các em.
Tối hôm trước phải đi ngủ thật
sớm, để hôm sau dậy từ 4 giờ. Đang mắc màn thì Nhi Bá bỗng hỏi: “Có nhất thiết
phải đi từ thiện không hả ba?” “Con không nhất thiết phải đi đâu cả. Nếu con cảm
thấy đi chơi mà không thoải mái thì con có thể ở nhà, mai ba cho em Nhi Bôn đi
cùng với ba.” Nhi Bá ngồi thừ người ra. Lúc sau bạn ấy ra đánh răng thì gặp bà
ngoại và mẹ, cứ thấy xì xào gì đó ở ngoài, hóa ra cậu buồn quá, khóc lóc kể lể
với mẹ và bà, đến là thương.
Lúc sau lại quay vào, mình vẫn
nghiêm nghị. “Ba đã tổ chức nhiều chương trình từ thiện để cho con cùng tham
gia, đi lên tận miền núi mang đồ dùng học tập, rồi cả đồ chơi to như đu quay, bập
bênh… lên cho các em. Làm như thế để con thấy cuộc sống có ý nghĩa, con còn thấy
nhiều hoàn cảnh vất vả hơn của mình, để học tập. Lần này cô Bình bạn ba cũng mất
rất nhiều công để tổ chức chuyến đi cho các con, mà con lại hỏi “có nhất thiết
hay không nhất thiết” ba không rõ con muốn hỏi ý gì… còn nếu hiểu đúng câu đó
thì là rất vô ơn đấy.” Nhi Bá sụt sịt – “Con chỉ hỏi thôi ạ…” “Đây là một bài học
cho con, con có thể không suy nghĩ kỹ đã hỏi, lần sau con nhớ, trước khi nói bất
cứ câu nào, hỏi cái gì, cũng phải suy nghĩ thật kỹ trước đó, con nhớ chưa?”
“Vâng con nhớ rồi ạ.” “Bây giờ con ngủ đi, mai còn dậy sớm.”
Rõ ràng anh cu này còn rất ngốc
nghếch, nó chỉ được cái tốt bụng, hồ hởi… nhưng còn nhiều ngờ nghệch lắm.
Ông linh mục
Chuyến đi thú vị cho cả người
lớn – như mình bây giờ mới biết Bùi Chu và Phát Diệm là hai xứ đạo Thiên Chúa
riêng biệt, chứ không phải là một. Thế mà trước đây đọc trong sách, thì cứ nghĩ
hai chỗ này là một chứ. Thăm nhà thờ Bùi Chu, rất cổ kính, bằng gỗ. Bên cạnh có
Đại Chủng Viện, đại khái như học viện dạy giáo lý cho các vị linh mục. Cô Bình
cùng một cô nữa là giáo dân, dẫn đoàn cả trẻ con người lớn đi vòng quanh xem,
tò mò nghiêng ngó, cái gì cũng hay, cũng thích. Lại có nhiều điều bổ ích, khi
mình nhắc nhỏ cô Bình là đề nghị mọi người trong đoàn bỏ mũ khi vào nhà thờ –
điều này các bé không biết, mà có cả một số bố mẹ trong đoàn cũng chưa để tâm.
“Để làm gì hả ba?” “Mình dù
không theo Công Giáo mà theo Phật, nhưng đã vào Thánh đường, nhà thờ, vào đình chùa…
đều phải bỏ mũ. Đó là thể hiện sự tôn trọng đối với tín ngưỡng, và chính là
lòng tự trọng của mình con ạ.”
Các bạn nhỏ rất ấn tượng khi
thăm Cô Nhi Viện, khi chứng kiến quá nhiều em nhỏ xíu đã không được ở với bố mẹ,
mà ở “tập thể.”
Một lễ sinh nhật đang được tổ
chức, các bạn trong đoàn vui vẻ tham gia hát bài “Chúc mừng sinh nhật.” Ai cũng
có quyền đầy đủ một khi được sinh ra hít thở khí trời, và ai cũng có quyền được
chăm sóc, được học hành. Không phải ai cũng được sinh ra với điều kiện đầy đủ,
nhất là một gia đình êm ấm. Và chúng ta có nghĩa vụ bù đắp lại cho họ những thiệt
thòi đó, ít cũng được, còn hơn không. Chú Tùng cho bạn Pi đi cùng Nhi Bá, nói với
Pi, như nói với tất cả các bạn: “Đến thăm các em, các con sẽ thấy mình sướng
như thế nào.”
Một lễ tang cũng đang được tổ
chức trong nhà thờ, chú Tùng theo Công giáo giải thích đó là làm “phép xác.” Bà
cụ tật nguyền, vô gia cư, hầu như không có họ hàng đã sống trong Cô Nhi Viện từ
rất lâu – từ khi cụ còn khỏe còn giúp việc được cho đến khi phải được chăm sóc,
mất chiều qua. Ông linh mục cùng tất cả, tổ chức cho bà cụ một lễ tang chu đáo.
Nhìn ông ân cần, hiền hậu đứng đón linh cữu bà cụ đưa ra, thật cảm động. Cái
duyên của con người không cần máu mủ, khi đã đưa đến với nhau thì tình thương
yêu đã xóa nhòa mọi khoảng cách.
Một sự đến, một sự ra đi, cuộc
sống luôn luôn là như vậy, là dòng chảy không ngừng, bất tận. Tình thương là điều
cần thiết được rải đều khắp dòng chảy của cuộc sống, làm cho nó thành dòng nước
ấm áp, hiền hòa. Thiếu tình thương, dòng chảy đó sẽ là dòng thác lũ có thể cuốn
phăng bất kỳ ai.
Bạn Bôn Ba Nhi Bá băn khoăn lắm.
Bạn ấy có tiền mang theo, định đóng cho cô Bình nhưng cô dặn để lại, mang vào
Cô Nhi Viện để đóng góp. Bạn ấy đã cho tiền vào một cái phong bì, dán lại rồi
mượn bút của ba, hì hục viết ra ngoài “Của anh em Bôn Ba Nhi Bá dấu cộng Bá Ba
Nhi Bôn gửi các em Cô Nhi Viện” bằng một nét chữ nguềnh ngoàng, đúng con gà bới.
“Làm sao bây giờ hả ba? Con
đưa cho ai được?” “Tùy con, con có thể bỏ vào các thùng quyên góp bằng kính có
cái khe ở trên, treo ngoài hành lang Cô Nhi Viện kia. Hoặc nếu con thích gặp
ông linh mục, thì con chờ ông làm lễ xong rồi gặp, lúc đó con đưa một thể cũng
được.” Thế là Nhi Bá kiên nhẫn chờ… mãi đến gần trưa, thấy ông ra mình nhắc –
anh chàng ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy lại, nói gì đó và hai tay đưa cái
phong bì. Ông linh mục phúc hậu, hồng hào, tóc bạc trắng trong cái áo lễ màu
tím, hai tay áo trắng thật đẹp, bắt tay Nhi Bá. Ông nở nụ cười tươi, và hai ông
cháu nói gì với nhau, rồi nhìn về phía mình đang giương máy ảnh…
… ông dẫn Nhi Bá đi lại phía
mình. “Con trai của ông phải không ạ?” “Vâng, con trai của con Cha ạ.” “Cháu
ngoan và bạo dạn lắm. Xin cảm ơn hai bố con ông!” Một cái bắt tay, bàn tay ông
dày, khô và ấm, đem lại sự tin cậy từ một người có 50 năm làm linh mục…
“Lúc gặp ông linh mục, con thấy
thế nào?” “Con thấy vui ba ạ.” “Đúng rồi, con ngoan, làm được việc tốt thì ông
linh mục vui và chào đón con, từ đó con sẽ cảm nhận được tình cảm đó của ông,
như người ta thường nói có cái phước hay phúc của người khác truyền cho mình, mình
có thể thấy cảm động, vui mừng. Xuất phát từ một việc làm tốt, đó là con đóng
góp chút tiền bé tí của con cho các em, nhưng với ông linh mục và tất cả những
người tốt khác, chuyện nhiều ít không quan trọng. Người ta sẽ thấy, đấy, đến một
chú bé như con còn làm được như vậy, thì những người lớn còn phải làm được nhiều
hơn chứ. Từ đó con sẽ thấy ý nghĩa việc làm của mình, và thấy hạnh phúc. Con thấy
không, hạnh phúc được đem lại từ sự cho đi, chứ không phải vơ vào thật nhiều
cho mình. Chú Mark Zuckerberg là chủ mạng Facebook đã cho đi 99% tài sản khi vợ
sinh con gái, chú ấy muốn giành cho con mình một niềm vui lớn nhất của cuộc đời,
là sự cho đi. Nhiều người sẽ thấy thế là điên, hay dại dột, nhưng thực ra không
hẳn như thế. Chú ấy đã giành cho con gái mình hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời,
đó là cái phúc của sẽ được trở lại cho chú ấy và cô bé con từ cuộc đời.”
“Lạ nhỉ, tại sao cho tất cả đi
như thế lại là hạnh phúc…” trong cuộc đời, có những điều rất cần thiết: một việc
làm, một gia đình, một mái nhà… và như thế là đủ. Có nhiều hơn mức cần thiết
cái gì, thì thêm phiền lòng cái đó. Nhưng mấy ai đã có đủ dũng khí từ chối khi
cơ hội đem thêm đến cho mình nhiều hơn cái mình cần. Lại sẽ có nhiều suy nghĩ,
rằng tôi cứ vơ thêm vào đi đã, phải có nhiều rồi thì mới cho đi được chứ, nhưng
rốt cuộc thì cuộc đời cứ chờ mãi, mà chẳng thấy lúc nào họ thực hiện cả. Chết
đi, chắc chắn chúng ta chẳng vác được theo những thứ thừa thãi đó. Và ai cũng
có thể chết bất cứ lúc nào, do đó hãy biết hơi thở này, những bước đi này, những
dòng tâm sự này… đem lại niềm vui, ích lợi, suy nghĩ đúng đắn cho cuộc đời. Làm
ngay đi bạn!
Bà cụ non
Hôm sau trong bữa cơm chiều, tự
dưng cô bé Bá Ba Nhi Bôn nói với ba: “Con dặn ba này. Lần sau ba đừng mắng anh
Nhi Bá nhé, ba chỉ cần nhắc nhở thôi. Ba mắng sẽ mất nhiều thời gian, còn nhắc
thì mất ít thời gian hơn, ba đồng ý không?” Mình thừ người, rồi nói “Ba đồng ý
với con.” Anh Nhi Bá thì tròn mắt nghe, không kịp phản ứng, còn mẹ của “bà cụ
non” thì đứng sau lưng “bà ta,” cười cười, lè lưỡi với mình.
“Bà cụ non” biết thóp, là mình
chỉ dọa anh trai cô ta một tí thôi, rồi thì chắc chắn anh bạn đó vẫn phải đi ngủ
sớm để mà lên đường chứ. Và “hắn” còn nhắc mình, là mình đã quá nghiêm với anh
của “hắn.” Phải chăng mình đã “nâng cao quan điểm” quá rồi?
Hôm sau. “Nhi Bá này, có thể
con không có ý gì khi hỏi ba câu hôm trước, vì thế ba cũng chỉ muốn nhắc con là
cân nhắc kỹ trước khi nói thôi, chứ không có gì cả con nhé!” “Vâng ạ.”
Thế đấy, đi quá nửa cuộc đời rồi
còn đầy bài học, và lần này được cái “bà cụ non” kia nó dạy…
Tham gia thảo luận trên
Facbook tại đây
No comments:
Post a Comment