Một năm thường có chục ngày “gió
Lào” từ phía Tây thổi sang, cộng với mặt trời mùa hè làm cho toàn bộ miền Bắc
Việt Nam và cả một nửa miền Trung, nóng như đổ lửa. Cái nóng khủng khiếp nó
không dừng có thể kéo dài vài ngày đến có năm đến cả chục ngày. Ngày xưa ba của
hai bạn Bôn Ba Nhi Bá và Bá Ba Nhi Bôn được học, đúng thời gian có ông thày địa
lý rất hay nên giảng bài này, đến nay vẫn còn nhớ…
“… gió “phơn Tây Nam” là gió
mùa thổi từ Vịnh Thái Lan qua Thái Lan, Campuchia đến Lào, nó đem hơi nước từ
biển vào nên gây mưa suốt trên dọc đường đi cho đến tận dãy Trường Sơn, nó có
thể gây mưa dữ dội bên sườn tây của dãy núi. Khi nó nặng nhọc leo qua dãy núi,
vì đã mất hết nước bên trong nó, lại bị nén và ma sát rất mạnh với sườn núi,
cơn gió nóng dần lên đến khi sang đến đất Việt Nam gặp nắng nóng, nó trở nên
nóng khủng khiếp, gây nên cái hỏa ngục ở miền Bắc và Bắc Trung bộ Việt Nam như
thế…” Mái tóc thày lòa xòa, bay phất phơ theo những cơn… gió mùa đông bắc lạnh
ngăn ngắt, chứ nào có thấy nóng. Nhưng chỉ vài tháng sau là lũ học trò biết tay
ngay, năm nào nắng nóng sớm đầu tháng Năm đã có “gió Lào” thì ngồi trong lớp
không có quạt (có quạt cũng không có điện) tha hồ mà “há mồm ra thở.” Ấy nhưng
cái ngôi trường ba tầng lợp ngói ấy, với đầy cây cối xanh tươi vẫn không nóng bằng
bây giờ.
Mình có người bạn nước ngoài
đã đi rất nhiều nước, sống cả ở sa mạc Trung Đông cũng phải “tấm tắc khen” là
cái nóng miền Bắc nước ta thật “tuyệt vời” không đâu sánh được. Nhiệt độ rõ
ràng không thể cao được bằng những vùng như chỗ chú ấy đã từng đi, nhưng ở đây
cái nóng suốt ngày đêm, ban ngày mà trên 40 độ C thì ban đêm may ra hạ được vài
độ, nó bao vây từng người không cho thoát, không có cách nào để giảm nó đi được,
dội nước lên người chỉ đỡ bức bối được một chút, và suốt ngày phải sống trong một
bộ da dính nhơm nhớp chỉ muốn lột vứt béng nó đi.
Ấy thế mà rõ ràng thời mình
còn bé nếu thấy chuyện nắng nóng, nó hoàn toàn bình thường thôi thì đến bây giờ
mọi thứ đã hoàn toàn khác. Nhà cửa xây cất nhiều vô kể, người kéo đến thành phố
cũng nườm nượp, kìn kìn, xe cộ toàn chạy bằng xăng dầu, chỗ nào cũng thấy máy
điều hòa chĩa những cái họng toang hoác của nó ra, xả hàng luồng khí nóng…
Anh em nhà Nhi Bá, Nhi Bôn vốn…
“hư” từ nhỏ, ít được rèn luyện chịu nóng, sinh ra đã ở trong bệnh viện nơi mẹ
làm việc, điều hòa không khí chạy rét run suốt ngày đêm, do đó hơi tí là cần điều
hòa. Ba của hai bạn mà ngủ cùng hai bạn thì rét lắm, không chịu được. Mấy năm
nay cũng phải động viên hai bạn giảm dần việc phụ thuộc vào máy điều hòa nhiệt
độ, cứ bớt được một giờ, thì đỡ hại được cho môi trường một tí, bớt hai giờ lại
đỡ hại thêm tí nữa…
Trong nhà bây giờ có một “nhân
vật” rất ngoan, chịu đựng rất giỏi. Từ khi anh Xù bị mất, có em Chai đến thay,
là một em vừa “đẹp trai” vừa ngoan, vừa giỏi bắt chuột, lại hiền lành dễ
thương. Mấy hôm nóng em không biết làm thế nào cởi được cái “áo lông thú xịn” của
em ra, nên cứ nằm ẹp xuống sàn nhà lát gạch, không thiết cử động gì cả.
Buổi sáng sau cái đêm nóng “đáng
nhớ,” sáng sớm nhiệt độ vẫn còn là 32 độ và tối qua lúc 20 giờ là 36 độ, ba của
Nhi Bá mò sang phòng của anh chàng, thấy cậu ta vẫn ngủ, nằm cuộn tròn trong
cái chăn lông dày dành cho mùa đông, máy điều hòa quạt gió chạy ầm ầm, rét run
vì nhiệt độ cậu ta để thấp quá. Ba Nhi Bá nổi cáu, dựng cổ cậu ta dậy, quát ầm
ĩ:
“Con dậy ngay. Tại sao lại để
máy điều hòa nhiệt độ thấp thế, rồi đến lúc rét tới mức phải đắp chăn lông? Con
có biết là những ngày nóng cỡ như hôm qua, máy điều hòa phải chạy cả đêm, với
những máy tốt như của nhà mình thì nó chạy đến rét thì thôi, nhưng vẫn có những
khu vực, gia đình không đủ điện để dùng không?”
Ông con thấy ba cáu, quát
tháo, sợ quá bật dậy nem nép đi tắt máy điều hòa và gấp chăn màn, chuẩn bị đi học.
Thế là cả ngày hôm đó, ba của cậu ta sống trong niềm ân hận. Đáng nhẽ ra không
nên quát con như thế, đã tự nhủ và tự dạy mình không biết bao nhiêu lần, nhưng
lắm lúc vẫn quên mà nổi cáu.
Đến chiều anh em Nhi Bá, Nhi
Bôn về, thằng em Chai vẫn nằm duỗi lim dim trên sàn nhà, giữa hai lớp cửa. Nó
chọn chỗ đó rất khôn: thoáng khí, có gió, lại an toàn. Nó nằm suốt từ sáng đến
chiều, trưa cũng bỏ luôn cả ăn. Hai anh em về đến nhà bao giờ cũng ăn nhẹ rồi
đi tập thể thao, hoặc đi bơi hoặc tập những bài ở nhà, nhưng sau khi ăn là lôi
cổ em bé Chai ra chơi một lúc. Chai rất hiền, bao giờ cũng “chịu trận” để cho
anh chị muốn làm gì thì làm. Bây giờ thì Chai đã nằm gọn trong tay của anh Nhi
Bá để chị Nhi Bôn… cù nách. Mặt “cậu” Chai xị ra, rất cam chịu, thậm chí kêu
còn không kêu.
Vẫn còn ân hận về chuyện từ
sáng, mình bảo Nhi Bá:
“Sáng nay đúng là ba không nên
cáu mà quát con, nhưng nhiều khi ba cũng nóng tính quá nên vẫn lẩm cẩm. Tuy
nhiên hai anh em con phải học bọn chó mèo này này, trời mà nóng bức chúng nó rất
hạn chế cử động, nếu không cần chúng nằm yên luôn. Ba cũng thường bảo các con
khi nằm lên giường thì đừng vật vã, kêu ca là “nóng quá nóng quá” ngay, càng
làm thế các con càng nóng bức và khó ngủ. Nằm yên, để cơ thể và đầu óc yên tĩnh
một lúc, dần dần các con sẽ thấy mát dần.”
“Tại sao chúng ta không cắt
lông cho em Chai ba nhỉ?” Nhi Bôn lanh chanh tham gia câu chuyện.
“Ba cũng đề xuất với mẹ rồi,
nhưng mẹ bảo nó sinh ra như thế, phải chịu được nóng, một năm số ngày rất nóng
không nhiều, nên cũng không cần cắt lông đâu.” Mình nói thế nhưng thực tâm vẫn
rất khoái với “dự án” đem tông-đơ ra gọt trụi con mèo cho nó “trần truồng”
luôn.
Nhi Bá vốn biết điều, nên cậu
nghĩ ngay đến cái sai của mình đêm qua, nhưng thật ra là cậu cũng chưa được hướng
dẫn kỹ lưỡng về cách dùng điều hòa cho hiệu quả.
“Thế nếu nóng quá như hôm qua
mình sẽ làm thế nào ba?”
“Nhà mình có rất nhiều nhiệt kế,
cái đo trong phòng, cái đo ở ngoài, phòng nào cũng có. Trước khi bật điều hòa,
con nên nhìn nhiệt kế một chút để tính toán mức nhiệt độ cài đặt cho máy thế
nào là hợp lý. Ví dụ nhiệt độ trong phòng là 36 độ như hôm qua, con không nên đặt
chênh lệch đến 10 độ như thế, chỉ đặt quãng 6 độ thôi, để 30 độ, rồi con dùng
thêm cái quạt con, ngồi một lúc sẽ thấy mát. Máy của nhà mình loại mới rất tốt,
nên nếu con đặt 30 độ nó sẽ xuống 28 độ rưỡi hoặc 29 sau vài giờ chạy.”
Bà ngoại cũng bảo Nhi Bá:
“Ở phòng bà, bà để 30 độ rồi
khi đi ngủ bà nằm quạt bằng tay nhè nhẹ một lúc là mát. Như thế bà ngủ không cần
đắp chăn.”
Nhi Bá nghĩ đến cái chăn lông
hay sao đó, đỏ mặt.
Cái máy điều hòa, nó chạy trên
nguyên tắc “chạy – nghỉ – chạy – nghỉ”, máy mới bây giờ thì nhanh chậm nhanh chậm
sao cho nhiệt độ trong phòng đúng như ta cài đặt cho nó. Nếu nhà ai cũng cố đặt
cho thật mát, đến mức gần sáng phải đắp cái chăn rõ dày, thì nhân lên hàng vạn
cái máy như thế, có phải tốn bao nhiêu điện không. Chưa nói xa vời đến môi trường
thế giới thế này thế khác, chỉ cần nghĩ đến việc hệ thống điện của khu nhà mình
quá tải nó không chịu được, nó tự động ngắt thế là mất điện… lúc đó có muốn có
quạt điện mà dùng còn khó, đúng không con?
À mà gió “phơn” gốc tiếng Đức “foehn”
xảy ra nhiều nơi trên thế giới, ở Việt Nam thì nó từ Tây Nam thổi tới, mình mới
đọc nó hình thành đâu đó tận Ấn Độ hay Myanmar gì đó chứ không hẳn ở vịnh Thái
Lan, cơ mà ta cứ tạm coi nó hình thành ở Ấn Độ Dương đi cho chắc. À mà, nhờ nó
khi vượt Alps mà Trung Âu có khí hậu ấm áp, và tên nó ở Mỹ thì là Chinook, nghe
như tên một bộ lạc da đỏ…
Nói thêm, tại sao cái gì xấu
cũng đổ cho Lào? Gió Tây Nam sao không gọi là gió Thái gió Cam, lại gọi gió
Lào? Con mà không giữ vệ sinh thay quần lót thường xuyên thì bị… hắc lào có mà
ngồi gãi cành cạch con ạ. Còn mất xe đạp thì ra giữa sân đứng chửi: “Tiên sư thằng
“lào” lấy xe đạp của tao…”
Bài post trên Fanpage Facebook
tại đây
No comments:
Post a Comment