“Ba ơi, con đọc trong truyện
tranh Doraemon, có đoạn bà của Nobita phải nói dối mẹ của Nobita để cứu bạn ấy.
Thế có nói dối nhưng mà tốt không hả ba?” Lúc đó mấy ba con đang chuẩn bị tập
thể dục ngoài ao làng, nên ba khất đến một lúc khác nói chuyện.
Câu chuyện thứ nhất
“Thời kỳ cuộc Chiến tranh Thế
giới lần thứ hai ở mặt trận Xô – Đức (Liên Xô và Đức phát-xít) có một tên gián
điệp Đức giả làm Hồng quân trà trộn trong hàng ngũ Hồng quân để lấy tin tức. Hắn
bắt quen và làm thân với một sĩ quan của Hồng quân, nhưng những người phản gián
(sĩ quan chuyên làm việc bắt gián điệp) của Hồng quân đã phát hiện ra. Họ báo
cho người sĩ quan Hồng quân kia, và ông ta vẫn giả vờ không biết tên kia là
gián điệp. Khi Hồng quân chuẩn bị tổ chức tấn công quân Đức bên kia sông, tên
gián điệp rất muốn biết Hồng quân tấn công ở chỗ nào, và ông sĩ quan đã rất
khéo cung cấp cho hắn một thông tin giả, tức là nói dối hắn về vị trí Hồng quân
sẽ tấn công. Chỗ đó họ đặt rất nhiều xe tăng, pháo… giả; lại cho nhiều người đi
đi lại lại, dùng loa phóng thanh phát ra tiếng của các loại xe cộ đang tập
trung để làm như thế nào mà bên kia sông, quân Đức dùng ống nhòm nhìn sang thì
tưởng thật. Chúng tập trung rất nhiều quân để chuẩn bị “đón tiếp” Hồng quân,
nhưng không ngờ Hồng quân đã bí mật tập trung lực lượng thật ở một chỗ khác,
đánh sang vào chỗ quân Đức bố trí rất ít quân, phòng thủ yếu, và Hồng quân chiến
thắng. Ngay trước lúc tấn công, các sĩ quan phản gián Hồng quân đã bắt ngay tên
gián điệp Đức…”
“Thế là ông sĩ quan Hồng quân
phải nói dối ba nhỉ? Ừ, nói dối nhưng được ích lợi rất lớn, là chiến thắng. Chiến
tranh mà thua trận thì sẽ hi sinh rất nhiều binh sĩ, hoặc thậm chí chiến thắng
mà đánh chưa đúng cách cũng vậy con ạ.”
Câu chuyện thứ hai
Một người rất yếu đuối, sợ ốm,
sợ chết… một ngày ông ta, hoặc bà ta ốm thật. Người nhà đưa đến bệnh viện khám,
và bác sĩ phát hiện ra người đó bị ung thư. Nếu tinh thần vững vàng, thêm điều
trị đúng cách, có thể sống thêm được hàng năm thậm chí chục năm. Nếu suy sụp
tinh thần, thì có thể chỉ sống được vài tuần đến vài tháng là cùng. Do đó người
nhà sau khi được bác sĩ nói chuyện cho “thông,” đã nói dối người kia, là ông ta
hay bà ta, chỉ ốm nhẹ nhẹ thôi. Người đó vì thế yên tâm vui sống, và sống được
hàng năm…
Câu chuyện thứ ba
Ngày xưa thời ba còn nhỏ, hầu
hết các nhà đều nghèo và vất vả - thì phở là một món ăn rất ngon, tuyệt vời,
nhưng chỉ có ốm mới được ăn phở. Đến mức như ba thèm ăn phở quá, chỉ mong ốm để
được ăn. Buổi sáng các nhà ăn cơm nguội từ hôm trước chứ không đi ăn quà sáng
ngoài đường nhiều như bây giờ đâu. So với thu nhập của mọi người, bát phở khá đắt
tiền, đến mức bây giờ nhiều người vẫn có thói quen quy mọi thứ ra phở, như cái
này bằng mấy bát phở, cái kia bằng mấy bát phở… Có bà mẹ cả năm mới dẫn con vào
hàng phở ăn được một lần, mà chỉ mua có một bát. Mẹ ngồi nhìn con ăn, con hỏi
“Mẹ ơi, sao mẹ không ăn?” “Mẹ no rồi con ạ, mẹ vừa ăn cơm ở nhà xong…” Con nhỏ
chưa biết, mẹ tiết kiệm hàng tháng mới ra được khoản tiền cho con đi ăn bát phở,
nên mẹ nói dối, “Mẹ no rồi…” Đến khi con lớn, con hiểu, mẹ nhìn con ăn ngon là
mẹ hạnh phúc, mẹ no, chứ lúc đó mẹ đói lắm, tay mẹ run run kìa… mẹ cũng là người
cả, mẹ cũng muốn ăn chứ! Khi con lớn, con nhớ lại, con không trách mẹ đã nói dối
con, mà con thương yêu mẹ hơn, con muốn đi làm có tiền, bù đắp cho mẹ…
Con trai mắt long lanh…
“Như thế trong ba câu chuyện,
con nhận thấy nói dối mà “tốt” có đặc điểm gì không?” “Là sao hả ba?” “Là nói dối
vì cái chung, nói dối vì người khác… và quan trọng là nói dối đó, là xuất phát
từ lòng yêu thương người khác, mẹ yêu con, con yêu cha mẹ, những người lính yêu
thương nhân dân, đồng bào…” “Vâng đúng rồi ba nhỉ…”
Hồng Quân vượt sông Dniepr |
“Đúng con ạ, các con rất
ngoan, được ông bà ba mẹ dạy không nói dối, do đó phần lớn trong cuộc sống,
chúng ta cố gắng trung thực, nói sự thật, nhưng nói như thế nào cũng là cả một
vấn đề. Như bạn Nhi Bá một ngày sang hàng xóm kể: “Bác Sáng ơi, bác bảo vệ trường
con nhà ở Thái Bình đấy!” thì sao nhỉ?” “Không liên quan gì ba ạ!” “Đúng rồi,
bác Sáng có thể chẳng liên quan gì đến Thái Bình, lại không biết ông bảo vệ là
ai cả, bác ấy không quan tâm. Nói thật thì tốt, nhưng nói không đúng người thì
chẳng giải quyết được việc gì…” “Vâng không nói nữa ba nhỉ!” “Ừ, không cần thiết
thì nói làm gì!”
“Lại trong đám cháy, bạn Nhi
Bá với một bạn nữa đang tìm cách thoát ra ngoài, tự dưng bạn Nhi Bá bảo: “Em phải
nói thật với anh một chuyện nhé: Quần của anh thủng đít!”…” Hai anh em nghe cười
vang… Nhi Bá cười nói: “Vâng, lúc đó phải thoát ra ngoài đã chứ không phải nói
chuyện quần thủng đít ba nhỉ!” “Đúng rồi, nói thật nhưng không đúng hoàn cảnh,
cũng không nên nói con ạ.”
“Có một cái bạn rất buồn cười,
nếu như thông báo với bạn ấy trước hai tuần, là con sẽ được đi chơi ở Singapore
thì y như rằng trong hai tuần đó, bạn ấy không làm được việc gì, học không tập
trung, lúc nào cũng nghĩ và nghĩ cả ra mồm, là Singapore thế này, Singapore thế
kia… Nên ba mẹ bạn ấy phải giấu kín, đến khi chỉ còn vài ngày mới báo, để cho bạn
ấy khỏi mất tập trung. Bạn nào ấy nhỉ?” “Bạn Nhi Bá ạ!” (Nhi Bá nhe hai cái răng
to cộ, cười…) “Đúng rồi, là bạn Nhi Bá lẩm cẩm của ba đấy, hì hì… Đó con thấy
không, nói sự thật nhưng không đúng thời điểm, cũng không nên nói. Chờ khi nào
thời điểm có thể nói được nó đến, hẵng nói.”
“Thế con nhé, học sống trung
thực là quan trọng, nhưng cũng phải học cách nói cái gì, nói như thế nào, nói với
ai và vào lúc nào nữa…” “Dạ vâng ạ…”
Tham gia thảo luận trên
Facebook tại đây
No comments:
Post a Comment