Con trai hôm
nay học Tiếng Việt có từ “Hy sinh.” “Hy sinh” là gì hả ba? “Hy sinh là cho đi
điều mình quý, thậm chí quý giá nhất, để đổi lấy một điều có ích khác con ạ.” “Thế
ví dụ như thế nào hả ba?” Ông này ghê đây – bình thường thì ba ông ấy giải
thích luôn bằng ví dụ, kể các câu chuyện, nay biết thế, đòi ngay ví dụ.
“Có những hy
sinh và cái lợi cùng là của một người, như hy sinh cái nhỏ để được cái lớn hơn.
Hy sinh thường được coi là cao cả, được mọi người ca ngợi khi cái điều cho đi
là của mình, và lợi ích mang lại cho người khác. Để ba kể cho con nghe một câu
chuyện nhé…” “Vâng ạ…”
Có một người
bạn ba không quen… sao lại không quen hả ba? Vì chú ấy chỉ bằng tuổi và học bằng
năm, cùng quận và khác trường. Ngày đi xem điểm thi tốt nghiệp lớp Tám, chú ấy
đến trường và được biết được những 36 điểm trên 40, rất cao. Trường chú ấy là
trường Tây Sơn trên phố Trần Nhân Tông, rất gần hồ Thiền Quang. Xem điểm xong
đi ra hồ chơi, thấy hai em bé đùa rồi ngã xuống hồ, chú ấy nhảy xuống cứu,
nhưng do kỹ thuật bơi chưa tốt, chú ấy bị hai em ôm chặt, và chết đuối cả ba
người… Sao ba biết chuyện hả ba? Ba đọc trên báo Thiếu niên Tiền phong con ạ. Ảnh
chú ấy đẹp trai lắm…
Con trai lặng
người đi. Một câu chuyện như thế, ai có chút lương tâm cũng đều xúc động, chẳng
riêng gì ai cả. Cậu nghĩ một lúc rồi hỏi: “Chú ấy biết bơi không ba?” “Chắc là
có con ạ, nhưng không tốt lắm, và càng không có kỹ năng cứu người, nên mới thế.
Ba sẽ dạy cho con kỹ năng cứu người đuối nước nữa, để gặp những trường hợp như
vậy con có thể xử lý được mà không nguy hiểm tính mạng.” “Thế như vậy có phải
hy sinh không ba?” “Hy sinh quá đi chứ con. Mặc dù lúc nhảy xuông chắc chú ấy
chẳng nghĩ là sẽ chết, nhưng vì hai em kia chắc chắn sẽ chết đuối nếu không có
ai cứu, nên chú ấy nhảy xuống cứu. Thân người là quý giá nhất, mà dám hy sinh
thân mình đi để cứu người khác, đó là hành động cao cả.”
Có một câu
chuyện nữa ba đọc từ hồi còn bé trên báo, một chú vận động viên bơi lội người
Phần Lan, có lần gặp chiếc xe bus chở học sinh rơi xuống sông, chú ấy nhảy xuống
cứu được mấy chục em bé trước khi có người khác đến hỗ trợ. Đó là vì chú ấy có
kỹ năng bơi tốt, là vận động viên cơ mà. Nhưng nếu chú ấy lẩn tránh không cứu
người, thì không chỉ người khác sẽ trách móc chú ấy, mà chính chú ấy sau này sẽ
rất ân hận rằng đã có cơ hội mà không làm việc cứu người. Không bao giờ nên băn
khoăn trước việc cứu giúp người khác khi mình có điều kiện con ạ. Chúng ta học
tập, chơi thể thao… để cho những lúc như vậy.
“Thế cứ hy
sinh thân mình và chết như thế là cao cả hả ba?” “Ấy, không phải cái chết là
cao cả đâu con, làm mà không chết mới là giỏi, còn chết thì là rủi ro thôi, ai
cũng có thể gặp cái chết mà. Không nhất quyết cứ phải khăng khăng chết mới là
cao cả. Quyết định làm một việc giúp người khác đã là dũng cảm lắm rồi, chứ
không phải là phải chết mới là dũng cảm. Thậm chí có những cái chết còn bị chê
trách ghê gớm…” “Là sao hả ba?”
Lại một người
bạn khác của ba… năm 17 tuổi, lớp 12, chú ấy tự kết thúc cuộc sống bằng cách buộc
dây lên quạt trần và cho đầu vào, thắt cổ chết. Có thể có nhiều lý do, cả gia
đình bố mẹ chú ấy, cả ở trường và cả ngoài đường xung quanh nữa… nhưng không có
điều gì có thể biện minh cho hành động ấy được. Vừa năm ngoái, có một chị con
chú bạn của ba, chỉ vì mẹ mắng, ra ngoài ban-công và nhảy xuống từ tầng hai mấy
của nhà chúng cư…
“Có chết
không ba?” “Thế con nghĩ sao? Lại chẳng chết ngay khi chạm đất ấy chứ…” Đến đây
mẹ cũng tham gia: “Thường thì ngay lúc chị ấy bước chân ra khỏi lan can và rơi
xuống, đã thấy hối hận rồi, nhưng lúc đó đã quá muộn.” Cô em gái thì lanh
chanh: “Ngã chết sợ nhỉ ba nhỉ…” mắt “xanh lè” vì sợ hãi.
Con thử tưởng
tượng xem, lúc bế con đi cấp cứu, tưởng như đã mất con đến nơi, ai cũng có thể
bị cái chết cướp đi được, nhất là các em bé càng dễ chết vì bệnh tật. Ba mẹ mất
con, đau khổ nhường nào, lúc đó thì giá nào cũng có thể trả, điều khó khăn gì
cũng có thể làm để khỏi mất con. Lúc con đã qua cơn nguy kịch, mẹ nằm với con
trong giường bệnh viện, ba ngồi ngoài hành lang và khóc, vì sung sướng do con
không còn nguy hiểm nữa. Nhà ai cũng có những lúc như vậy, đều vất vả vì các
con, ấy thế mà nuôi con lớn đến như thế, lại tự giết mình đi như vậy, có phải
là tội lỗi lớn không… với cha mẹ, đó cũng là hành động vô ơn đấy con ạ…
………..
Trong cuộc sống,
một ngày nếu có người gặp nạn mà xin cứu giúp, hầu như ai trong số chúng ta, đều
có đôi chút đắn đo, mình cũng thế, không tránh khỏi cái đắn đo đó. Sự e ngại đó
có sẵn trong mỗi chúng ta, nhất là việc càng khó khăn, thì càng đắn đo nhiều
hơn. Dễ mà chạy vào cái nhà đang cháy hay nhảy xuống nước mà cứu người được
đâu. Thấy nhà đang cháy, không ai khiến chúng ta chạy vào cả, vì chúng ta không
có kỹ năng xử lý trong đám cháy, chạy vào lại phải tốn vài người cứu chúng ta
ra – đó cũng là bình thường. Do đó ranh giới giữa làm hay không làm, mong manh
lắm, và chỉ một đắn đo thôi, thì cơ hội cứu người đã qua và nếu tai nạn đến, có
khi ánh mắt của người cầu khẩn, sẽ ám ảnh chúng ta hết cả cuộc đời.
Để làm được,
trước hết phải có kỹ năng, không ai đòi hỏi người không biết bơi nhảy xuống nước
để cứu người cả. Và để khỏi đắn đo, thì phải tập cho quen với suy nghĩ và hành
động, giúp người vô điều kiện. Đã làm được là làm.
Đọc đến đây sẽ
có người nói, như ở xã hội ta hiện nay nhiều nguy cơ, cứu người bị tai nạn giao
thông thì có khi bị đổ lỗi cho là gây tai nạn… Nhưng đó là lỗi của xã hội đã bị
mất đi nhiều giá trị cao đẹp. Nghĩa vụ của một người muốn sống làm người tử tế,
là phải ra tay, không đắn đo suy nghĩ gì hết. Giúp người mà còn sợ tai vạ, thì
sao gọi là tử tế được nữa. Lại càng không thể là người dũng cảm.
Mình vẫn sẽ dạy
con trở thành người tử tế và dũng cảm.
P.S. Bài viết
đã mấy tuần, nhưng cứ muốn nghĩ thêm cho thấu đáo, chưa chia sẻ được cho bà con
“cư dân mạng.” Hôm kia đọc “Đèn cù” của Trần Đĩnh, tập 2 ở trang 487 có đoạn viết
về nhà văn Nguyễn Khải.
“Tôi nguôi
lòng hơn khi thấy nhiều “tép chanh” cháu Huỳnh[1] lưu lại: chiếc quần bộ đội bố
thải và chiếc thắt lưng cũng bộ đội của Trung Quốc mà mẹ Bắc nằm như thiếp lịm
đi ôm chặt vào lòng, cái đầu thắt lưng chổng lên nâu bóng như một cán lưỡi lê
đâm vào người mẹ, chiếc quần đứa con cởi ra để ở trên bờ đê rồi thôi, không còn
mặc lại nữa thì mẹ không buông… Bài văn cháu ốm không làm được nhờ bố giúp bị
cô giáo phê “Lần này em viết ẩu…” Và tín hiệu cháu vẫn nhoi nhói gửi về ở lòng
đỏ quả trứng luộc trên bát cơm cúng trên bàn thờ… Dưới bức ảnh thờ to bằng ngón
tay cái. “Cháu không có ảnh chân dung, tôi phải nhờ phóng to riêng mặt cháu ở bức
ảnh chụp chung với lớp”. Rồi tờ giấy bố bắt viết trước tai nạn một tuần: “Con từ
nay không bơi sông nữa, Con từ nay không bơi sông nữa…” Đưa tôi xem bản cam kết
của con, Khải nói: Nhưng tôi biết nó sẽ chết… Vì người ta đều dạy nó như thế
mà…
Tôi hiểu ý Khải.
Người ta chỉ cốt dạy con cái chúng ta hy sinh. Còn người ta bất cần kỹ thuật cứu
mạng. Miễn sao mày nêu tấm gương hy sinh anh dũng. Lũ lượt nhảy cẫng lên mà “hy
sinh!” Tao cần món đó…”
[1] Con cả
nhà văn Nguyễn Khải, đang là học sinh, đi bơi sông cứu bạn mà chết đuối.
Tham gia thảo
luận trên Facebook tại đây
No comments:
Post a Comment