Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thời gian không đợi ai. Kể từ khi chào đời, chúng ta cứ từng phút từng giây tiến đến gần đoạn kết, về cái chết. Đời sống con người là như vậy, thế giới này, vũ trụ này, tất cả đều như vậy cả…

Tâm của chúng ta đây, cho dù hiện tại chứa đầy vô minh và khổ đau, vẫn có thể chuyển thành tâm giác ngộ của một đấng Phật đà. Nếu nói về vật chất tiền tài thì đúng là nên tri túc, đừng ham muốn. Nhưng trên lĩnh vực tâm linh, vì tiềm năng của tâm thức con người không giới hạn mà đời sống thì lại có hạn, cho nên phải cố gắng tối đa, tận dụng khoảng thời gian sống ngắn ngủi để làm hết những gì tâm có thể làm được, nhờ kiếp người quý giá này…

Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thursday, June 13, 2013

Trong mùa hè, có mùa thu

Ảnh minh họa kiếm được ở trên mạng
Một.
Leo lên quả đồi cao, những cây sồi, cây dẻ… cổ thụ cố gắng che cả một bầu trời xanh ngắt và khí quyển đầy ắp nắng vàng, nhưng lại bị những cơn gió mùa đông bắc trái mùa ào ào đẩy xiêu đi. Bất giác hít một hơi căng lồng ngực, thấy ngất ngây với khí hậu tuyệt vời của “thời kỳ biến đổi”. Có khi chỉ chục năm nữa, giữa miền Bắc Việt Nam có tuyết rơi mùa hè.

Nhìn nắng nhìn gió, lại nhớ “Nắng thủy tinh” lung linh, vàng óng từng sợi thẳng căng từ vòm lá xuống mặt đất. Cuộc sống thật tuyệt vời.

Ảnh chỉ có tính chất minh họa
Hai.
Lên mạng đọc chia sẻ của bạn bè, vẫn thấy mấy cô bạn than phiền rằng nắng quá… bạn ơi, thế này mà đã là nắng thì miền Trung nắng lửa “chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình” sẽ ra sao? Bạn có biết trong mắt đàn ông chúng tớ, rất rất nhiều gã say mê nhìn cái bắp chân rám nắng nâu nâu thò ra dưới gấu váy mềm mại, đang vờn vờn kia – hai cái đó chúng quyến rũ biết bao! Với chúng tớ, nhiều khi nhìn các cô có nước da trắng bệch bệch, bủng beo như đã ngâm nước vài ngày, thật là ngán ngẩm.

Vứt cái áo chống nắng ninja đi nhé – hãy phơi nắng đi, cho nó khỏi còi xương! Cuộc sống vẫn tuyệt vời, dù da có đen đi một tí.

Ba.
Đi ô tô sướng không? Sướng quá đi chứ. Mặt trời đổ lửa, nhựa đường chảy nhem nhép dưới bánh xe, trong xe cứ là mát lịm đi. Nhưng chẳng cái gì tự dưng sinh ra và chẳng cái gì tự dưng mất đi cả. Chúng ta mát trong này, thì ngay người anh em đỗ xe máy cạnh chúng ta kia, đang phải chịu một nhiệt độ lên đến bốn mươi mấy “xen-xi-út”, cả của mặt trời lẫn cái máy điều hòa ô tô của chúng ta đem tới.


Và biết bao người lao động lam lũ đang bươn chải kia, chỉ một ngày mát thôi, cũng làm cho mình mát lòng nhiều lắm khi nghĩ đến họ. Cuộc đời thật đáng sống nếu chúng ta luôn thấy nó tuyệt vời như thế.


No comments:

Post a Comment