Một đứa trẻ rời nhà – như thời
“bao cấp” cách đây mấy chục năm trước hết gọi là trẻ lạc, đi báo công an nhờ
nhà chức trách tìm thì gọi là “báo trẻ lạc.” Ngay như Tây họ cũng gọi là
“Missing,” chưa rõ lý do để khẳng định rằng làm sao cháu lại biến mất. Ở xứ ta
vào thời kỳ thế giới phẳng của mạng xã hội, chẳng ai bảo ai cứ thế khẳng định
luôn là “bị bắt cóc.”
Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma
Thời gian không đợi ai. Kể từ khi chào đời, chúng ta cứ từng phút từng giây tiến đến gần đoạn kết, về cái chết. Đời sống con người là như vậy, thế giới này, vũ trụ này, tất cả đều như vậy cả…
Tâm của chúng ta đây, cho dù hiện tại chứa đầy vô minh và khổ đau, vẫn có thể chuyển thành tâm giác ngộ của một đấng Phật đà. Nếu nói về vật chất tiền tài thì đúng là nên tri túc, đừng ham muốn. Nhưng trên lĩnh vực tâm linh, vì tiềm năng của tâm thức con người không giới hạn mà đời sống thì lại có hạn, cho nên phải cố gắng tối đa, tận dụng khoảng thời gian sống ngắn ngủi để làm hết những gì tâm có thể làm được, nhờ kiếp người quý giá này…
Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma
Wednesday, July 26, 2017
Monday, July 24, 2017
Vụn vặt 57: Níu kéo
Đi từ bể bơi về, đỗ ở ngã ba đèn đỏ thấy một cô phía trước cứ nhớn nhác
hỏi ba bốn bác, một anh công sở, một bác dáng dân chở hàng và một anh bộ đội,
ai cũng lắc. Cô gái đi tiếp trông có vẻ rất hoang mang. Vượt lên hỏi, em tìm đường
đi đâu? “Em tìm ra Viện Nhi anh ạ.” “Thế thì em phải đi như thế này…” Hà Nội có
nhiều đường mới trên cao dưới thấp, cầu vượt cầu viếc, phân làn lung tung nhiều
khi chẳng biết đường nào mà chỉ.
Friday, July 21, 2017
Người đàng ngoài
Tuần trước đại gia đình về quê
bên ngoại, tận nam Trung bộ. Ngồi ăn sáng trong nhà ăn khách sạn, mình có viết
một câu cảm thán: “Đi đâu cũng gặp người Bắc “mạnh vì gạo, bạo vì tiền”.”
Có bác trên Facebook viết chắc
càng ra gần… Trung Quốc, thì tính cách người ta càng giống nhau. Om xòm, ầm ĩ…
Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau, nhưng rõ ràng đến nay, sau hai mấy gần 30 năm
đi làm ăn, lang thang khắp nơi, gặp người ở khắp các vùng của Tổ Quốc, mình
cũng nhận ra rằng người Bắc từ khi đất nước giàu lên, họ giàu lên nhanh hơn người
Nam nhiều. Và cũng từ đó, quanh họ cũng có nhiều chuyện để nói.
Wednesday, July 19, 2017
“Con hơn cha là nhà có phúc”
Monday, July 17, 2017
“Những phi công tiêm kích”
“Истребители” Là bộ phim truyền
hình gồm hai phần, phần 1 năm 2013 và phần 2 năm 2015. Phần đầu lấy bối cảnh mặt
trận Xô - Đức sau chiến thắng Stalingrad và chuẩn bị bước vào trận đánh vòng
cung Kursk. Phần sau là thời điểm Hồng quân tiến sang đất Ba Lan.
Saturday, July 15, 2017
Nhi Bá đi học võ
Thế là đúng như đã hẹn, ba của
bạn Nhi Bá tìm được cho bạn ấy một thày để học Thái Cực Quyền. Trước mắt là học
trong thời gian nghỉ hè, cứ buổi chiều là hai ba con chở nhau đi tập, còn vào
năm học sẽ từ từ tính để xem quỹ thời gian của Nhi Bá như thế nào đã…
Hai ba con tập với mục đích
khác nhau – là do thày tự đặt ra: ba thì tập theo kiểu dưỡng sinh, y như các cụ
già vẫn tập ngoài công viên. Còn con, thày có hướng dẫn thêm về mục đích, công
dụng của các động tác Thái Cực quyền, đâu là thế đỡ, đâu là tránh đòn, đâu là
dùng lực đối phương để đánh đòn của mình…
Friday, July 14, 2017
“Không có đối thủ”
Năm 16 tuổi, ông bạn nối khố cạnh
nhà rủ đi học võ – nó mê chứ mình không có mê. Ừ thì đi, và cuộc đời học võ chủ
yếu bằng mồm bắt đầu. Tập ở gần nhà, trong sân một cái chùa, cứ tối mò mò, chẳng
nhìn thấy gì, nên chắc chắn là nếu có nhếu nháo tí, thày chẳng biết…
Tuesday, July 4, 2017
Anh lính trẻ
Cứ đủ 18 tuổi, rất nhiều người
thanh niên trẻ măng từ khắp mọi miền của Tổ Quốc, lại bước chân vào quân ngũ. Họ
sẽ có một năm rưỡi phục vụ trong quân đội, được huấn luyện để sẵn sàng là những
người đầu tiên cầm súng bảo vệ đất nước khi có giặc.
Bao thế hệ trẻ con trên khắp
thế giới đều say mê những anh lính trẻ, mặc dù họ khác nhau: cao thấp, béo gầy…
đủ cả, nhưng một khi đã khoác lên mình bộ quân phục, đeo lên vai những chiếc
quân hàm và quân hiệu trên mũ, đó là biểu tượng của Tổ Quốc – thì họ là những
người đáng trân trọng. Đó, những người lính trẻ, là những người sẽ bảo vệ sự sống
cho chúng ta khi đất nước lâm nguy, và chỉ mãi sau này, khi đã nguy ngập lắm
thì may ra mới đến lượt chúng ta lại lên đường.
Subscribe to:
Posts (Atom)