Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thời gian không đợi ai. Kể từ khi chào đời, chúng ta cứ từng phút từng giây tiến đến gần đoạn kết, về cái chết. Đời sống con người là như vậy, thế giới này, vũ trụ này, tất cả đều như vậy cả…

Tâm của chúng ta đây, cho dù hiện tại chứa đầy vô minh và khổ đau, vẫn có thể chuyển thành tâm giác ngộ của một đấng Phật đà. Nếu nói về vật chất tiền tài thì đúng là nên tri túc, đừng ham muốn. Nhưng trên lĩnh vực tâm linh, vì tiềm năng của tâm thức con người không giới hạn mà đời sống thì lại có hạn, cho nên phải cố gắng tối đa, tận dụng khoảng thời gian sống ngắn ngủi để làm hết những gì tâm có thể làm được, nhờ kiếp người quý giá này…

Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Friday, March 15, 2013

Hàng Châu 2. Dòm xuống Tây Hồ

Một góc "cung điện"
Ngay cạnh phố đi bộ Hàng Châu (Qinghefang Pedestrian Street) là một khu công viên với cả một cái cung điện. Lâu rồi cũng chẳng nhớ tên công viên gì, chỉ nhớ trên triền đồi, cây cỏ xanh tươi, đầy cây to tổ đùng…

Trèo lên núi để mò vào cái cung điện, thấy 4 chữ cũng to tổ đùng nốt: “Mỹ Tín Sơn Hồ” – hèm, chẳng biết tên cái cung điện hay tên cái hồ nào đó. Thôi không quan trọng!

Trèo lên cung điện hoặc gọi là cái tháp cũng được, thì hóa ra nó là cả một cái bảo tàng mini ở trong – những hiện vật, mô hình sa bàn tái hiện lại cuộc sống của Hàng Châu thời còn là kinh đô của Nam Tống. Chính cái nhà Nam Tống này bị quân Mông Cổ đuổi chạy re kèn, phi xuống tận Đại Việt tham gia vào quân nhà Trần đánh Nguyên sau này.

Nhìn ngược trở lại phố đi bộ
Lên tầng cao, nhìn xuống thấy toàn cảnh thành phố Hàng Châu đẹp và xanh tươi. Bên kia một dẻo nước ăn sâu vào đất, là tháp Lôi Phong nổi tiếng – tôi sẽ kể về nó sau.

Đứng ở quảng trường chụp ảnh vòng quanh

Đứng ở quảng trường chụp ảnh vòng quanh

Đứng ở quảng trường chụp ảnh vòng quanh

Đứng ở quảng trường chụp ảnh vòng quanh

Đứng ở quảng trường chụp ảnh vòng quanh

Đứng ở quảng trường chụp lên trên tháp...

Trước đó đã phải đứng ở thật xa dưới quảng trường chụp lên rồi
Tầng trên cùng là một quán nước, khác có thể ngồi uống nước và nghe các điệu nhạc cổ Trung Hoa do mấy cô gái sinh viên nhạc viện thành phố biểu diễn. Chỉ phải trả tiền nước, không phải trả tiền nghe nhạc.
Đường lên xanh mát

Lối lên tháp
Lối lên tháp

Nhìn xuống thành phố 

Bốn chữ to đùng "Mỹ Tín Sơn Hồ"

Cố chụp một con quạ bay trên trời
Đầu đao bắt chước đình chùa... Việt Nam :p

Cuộc sống ở thành Hàng Châu thời Nam Tống 

Cuộc sống ở thành Hàng Châu thời Nam Tống
Thành Hàng Châu thời Nam Tống

Cuộc sống ở thành Hàng Châu thời Nam Tống

Cuộc sống ở thành Hàng Châu thời Nam Tống

Nhìn xuống thành phố Hàng Châu
Nhìn xuống thành phố Hàng Châu

Lại "đầu đao"

Mô phỏng phòng tiếp khác thời thành cổ Hàng Châu

Chơi những bản nhạc cổ thời Nam Tống
Chơi những bản nhạc cổ thời Nam Tống

Chơi những bản nhạc cổ thời Nam Tống

Chơi những bản nhạc cổ thời Nam Tống
Một góc Tây Hồ

Một góc Tây Hồ

Một góc Tây Hồ

Một góc Tây Hồ. Mờ mờ bên kia là tháp Lôi Phong

Đứng nhìn xuống Tây Hồ, nhớ “Bài thơ tình ở Hàng Châu” của Tế Hanh (thú thực cũng không thấy hâm mộ bài thơ này lắm).

Anh xa nước nên yêu thêm nước
Anh xa em càng nhớ thêm em
Trăng Tây Hồ vời vợi thâu đêm
Trời Hàng Châu bốn bề êm ái
Mùa thu đã đi qua còn gửi lại
Một ít vàng trong nắng trong cây
Một ít buồn trong gió trong mây
Một ít vui trên môi người thiếu nữ...

Anh đã đến những nơi lịch sử
Đường Tô Đông Pha làm phú
Đường Bạch Cư Dị đề thơ
Hồn người xưa vương vấn tự bao giờ
Còn thao thức trên cành đào ngọn liễu

Phong cảnh đẹp nhưng lòng anh thấy thiếu
Bức tranh kia anh muốn điểm thêm màu
Có hai ta cùng tựa bên cầu
Cho mặt nước Tây Hồ trong sáng nữa.
Lá phong đỏ như mối tình đượm lửa
Hoa cúc vàng như nỗi nhớ day dưa
Làn nước qua, ánh mắt ai đưa
Cơn gió đến bàn tay em vẫy
Chúng mình đã yêu nhau từ độ ấy
Có núi sông và có trăng sao
Có giận hờn và có chiêm bao
Cay đắng ngọt bùi cuộc đời kháng chiến
Nói sao hết em ơi bao kỷ niệm...

Những ngày buồn nghĩ đến thấy vui vui
Những ngày vui sao lại thấy ngùi ngùi
Anh không muốn hỏi nhiều quá khứ
Ngày đẹp nhất là ngày rồi gặp gỡ
Rời Tây Hồ trắng xuống Bắc Cao Phong
Chỉ mình anh với im lặng trong phòng
Anh ngước nhìn bức thêu trên vách:
Hai bóng người đi một hàng tùng bách
Bàn tay nào đã dệt nỗi lòng anh?

Tiếng mùa xuân đem sóng vỗ bên mình
Vơ vẩn tình chăn chập chờn mộng gối
Anh mơ thấy Hàng Châu thành Hà Nội
Nước Tây Hồ bỗng hóa nước Hồ Tây.

Hai chúng mình cùng bước dưới hàng cây.
(1956)

No comments:

Post a Comment